Thiền Tông Việt Nam
Khánh Thọ Bách Tuế Hòa Thượng Tôn Sư
Cõi Thanh Từ - Thông Thiền

Chơn Không vốn là tình thương hiểu biết

Là cội nguồn, là nguồn cội thường quen

Là cõi sáng tịch nhiên luôn thanh khiết

Đầy trăng sao vầy hội giữa vô biên. 

 

Chơn Không, chính là quê hương muôn thuở,

Là nơi mọi người đều từ đó ra đi,

Có người biết quay về và đang quay về.

Có người quay về nhưng nửa đường lại trở gót.

Có người chẳng chịu quay về. Biết nói sao đây? 

 

Thôi thì!

Dù ai rong ruổi trong bụi hồng mờ mịt

Hay sa lầy trong dục lạc tối tăm

Nhưng hãy cố gắng quay về đi!

Vì đó là cõi tịch nhiên, trong lành, bát ngát.

Vì đó là cõi THANH tịnh và TỪ bi!

 

Nửa thế kỷ trôi qua, 

Trải biết bao thăng trầm dâu bể,

Chơn Không vẫn đó. 

Sừng sững uy nghi với đá dựng đồi cao,

U mặc trầm hùng với lầu chuông, chánh điện,

Thong dong, tiêu sái với đồi Tự Tại, nẻo Tiêu Dao.

Nhàn nhã, thảnh thơi với đường Đại Mai, lối Thạch Đầu.

Tảng Bạch Hổ vẫn an nhiên cùng tuế nguyệt,

Hồ Giác Ngộ cứ bình thản trước sóng gió ba đào... 

 

Nếu ai trực nhận Chơn Không vốn là tình thương

Là hiểu biết, là Phật đài, là hoa lá, lẫn trăng sao,

Và: 

Mến Chơn Không có non xanh biển cả 

Có gió ngàn reo mãi khúc hoan ca 

Có tiếng chiều đi khẽ khàng êm ả

Có trăng thanh vằng vặc sáng hiên nhà

Thì xin hãy nhẹ gót quay về.

Mục Lục
Khánh Thọ Bách Tuế Hòa Thượng Tôn Sư
Danh sách chương: