Năm Tầng Biết Vọng
4. CHẲNG BIẾT BIẾT: DIỆU TÂM
Núi xanh như cũ, trời đất như xưa. Cỏ hoa vẫn thơm ngát mùa Xuân. Dòng suối trong xanh vẫn trôi lặng lẽ như tự thuở nào ! Lòng anh tràn ngập cả chân trời cao tít. Hình như trong chiếc lá, trong ngọn cỏ, cọng rau cũng đều in bóng anh ta cả. Anh vẫn ngồi đây mà khắp mười phương cõi nước đều có mặt anh chưa từng thiếu sót. *** - Thế nào là CHẲNG BIẾT BIẾT? - Từ lặng lẽ khởi muôn ngàn diệu trí, chỗ chỗ đều bày. *** Bậc đạt đạo đến đây nhập vào cảnh Phật, thấy khắp mười phương đồng một chơn cảnh giới, bao nhiêu công hạnh một lúc đầy đủ. KINH PHÁP HOA nói: - Lúc bấy giờ đức Phật nhập chánh định Vô - Lượng nghĩa xứ mà nói kinh Vô - Lượng nghĩa Giáo Bồ Tát Pháp Phật Sở Hộ - Niệm. Kinh lại nói: khi ấy Bồ tát từ dưới đất vọt lên Vô - Lượng vô số không thể tính kể. Kinh Vô - Lượng - Nghĩa là kinh gì? Bồ tát nơi nào chẳng Pháp Phật? Đầy đủ tự tại trí lực, chuyển Ta bà thành Tịnh - độ, nơi nơi hiển bày tánh thật, thường trụ Pháp - thân không gián đoạn. Thiền sư DUY - CHÁNH ở viện Tịnh - độ Hàn Châu, có vị tăng đến hỏi: - Thầy lấy danh là Thiền - Sư sao không nói thiền? Sư đáp: - Ngày đêm nhờ vạn tượng diễn bày mà thôi. Ngôn ngữ có gián đoạn mà pháp này vô tận, nên gọi là Tạo - hóa Vô - tận - tạng. Đi đứng nằm ngồi, Cỏ cây hoa lá, Thường bày hện tiền, Nghĩa này Vô - Lượng. Của báu đầy khắp, tuỳ duyên thọ dụng đều vô ngại, không cố định chỗ nơ Hòa Thượng NAM - TUYỀN một hôm, nhơn ngày cúng trai Mã - Tổ liền hỏi trong chúng: - Cúng trai Mã - Tổ vậy Mã Tổ có đến chăng? Chúng đều không đáp được, khi ấy Động- Sơn Lương - Giới liền bước ra thưa: - Đợi có bạn liền đến. Mã - Tổ không hình, Chớ hỏi đến đi, Một niệm tương ưng, Nơi nơi đều đủ. Thế nên,chớ kẹt nơi không tịch mà quên mất đại dụng hiện tiền, chìm nơi vắng lặng lại bảo toàn không! Đâu biết tám mặt linh lung, núi sông đều hiện, chỉ cần mở to mắt nhìn lên tức thì cõi cõi sáng ngời muôn thuở. THIỀN LÃO THIỀN - SƯ có hai câu thơ: Trúc biếc hoa vàng đâu cảnh khác? Mây trắng trăng ngà một tánh chân! (Thúy trúc huỳnh hoa phi ngoại cảnh? Bạch vân minh nguyệt lộ toàn chân!) Xô ngã Tu - Di, quét cạn biển cả, lấy một làm nhiều, lấy nhiều làm một, diệu dụng không lường, há có ngại gì những lời nói cao siêu? *** KINH LĂNG - NGHIÊM Phật nói: Trên đầu một sợi lông, Hiện các cõi Bão Vương. Ở trong một hạt bụi, Chuyển bánh xe Chánh - Pháp, Ai biết được kẻ nầy? Và ai là kẻ ấy? THIỀN SƯ PHỔ CHIẾU nói: - Thế nên Đạo - Ngô múa hốt, Thạch - Củng trương cung, Bí - Ma đập nạn, Câu Chi giơ ngón tay, Hàn Châu đánh đất, Vân - Nham sư - tử. Đấy là phát minh ra những đại dụng lớn vậy. Nếu việc hằng ngày chẳng mê thì tự nhiên tung hoành tự tại. Cho nên biết, trong chỗ lặng lẽ mà ứng hiện ra không lường diệu nghĩa, trong chỗ không thể nói bàn mà lời lời tuôn ra chẳng dứt, có cảm liền ứng chẳng từ phương tiện. Đâu chẳng nghe KINH HOA - NGHIÊM nói: - Ta với Phật tính thường vắng lặng, Đạo cảm giao thật khó nghĩ bàn. Lưới Đế châu giăng bủa Đạo - tràng, Mười phương chư Phật hiện nơi ta, Thân ta hiện trước mười phương Phật. *** (Năng lễ sở lễ tánh không tịnh, Cảm ứng đạo giao nan tư nghì, Ngã thử Đạo - tràng như Đế - châu, Thập phương chư Phật ảnh hiện trung, Ngã thân ảnh hiện chư Phật tiền,) *** Rồi chúng ta mới cảm thông với Thiền - Sư Viên - Chiếu qua bài kệ: - Theo gió tiếng còi luồn bụi trúc, Kèm trăng trái núi quá đầu tường, Hoa núi mưa sa Thần Nữ khóc, Tre sân gió thổi Ba - Nha đờn. (Giốc hưởng tùy phong xuyên trúc đáo, Sơn nham đáo nguyệt quá tường lai, Vũ trích nham hoa Thần nữ lệ, Phong xao đình trúc Bá - Nha cầm) Tình với vô tình đồng thành chủng trí. Đến đây lá rụng về cuội, nước chảy về nguồn, mở miệng hả hơi đều nhằm ý tổ. Cho nên Ngài - Huyền - Giác nói: - Đi cũng thiền, ngồi cũng thiền, Nói, nín, động, tịnh thể an nhiên, Và Triệu - Châu đến hỏi Hòa - Thượng Nam Tuyền: - Thế nào là đạo? Nam - Tuyền đáp: - Tâm bình thường là đạo. Triệu châu hỏi tiếp: - Lại nhằm tiến đến chăng? Nam - Tuyền đáp: - Nghĩ nhằm tiến đến là trái. Triệu - Châu thưa: - Nếu không tiến đến làm sao biết là đạo? Nam - Tuyền bảo: Đạo chẳng thuộc biết, chẳng biết; biết là vọng giác, chẳng biết thuộc vô - ký, nếu thật đạt đạo thì chẳng nghi, như hư không rỗng rang thênh thang đâu thể gắng nói phải quấy. Thiền - giả đến đây mới thật là tâm bình thường, mới có thể nói khởi tu là trái. Nếu chưa được vậy mà mượn lời Tổ để che đậy lỗi mình, mặc tình buông lung tâm ý là tự chìm sâu trong cõi khổ! Đói ăn, khát uống, Mặc áo, ăn cơm. Rõ ràng hiện tiền, Nói không thể đến. CHỈ QUYẾT: CHẲNG BIẾT BIẾT “Đầu sào trăm trượng thêm một bước, mười phương thế giới hiện toàn thân. Chẳng rời khỏi đạo tràng bất động mà phân thân giáo hóa khắp mười phương. Một môn tổng trì đầy đủ hằng sa diệu hạnh, vô lượng công đức. Tất cả sắc là sắc Phật, tất cả tiếng là tiếng Phật, khắp cõi trang nghiêm, vật vật toàn chơn, Hữu tình vô tình đồng thành Phật đạo. Đến đây có thể nói mũi thở hơi Phật, miệng nói lời Phật, thân làm việc Phật. Tuy nhiên lại còn có đường! *** Mục Lục
|
4. CHẲNG BIẾT BIẾT: DIỆU TÂM