Thiền Tông Việt Nam
Xuân Phụng Hoàng Tập 1 (2004)
Lời Đầu

Anh thấy chăng!
Gió thu vờn nhẹ đầu cành
Lá vàng rơi rụng biết bao giờ về.
Anh thấy chăng!
Mẹ già ngồi liếp cửa sau
Soi gương bóng nước ngẩn ngơ chợt buồn.

Mùa xuân là mùa cây cỏ sinh sôi nẩy lộc, hoa nở, chim hót sao lại nói đến buổi hoàng hôn của kiếp người? Mỗi độ xuân về, tuổi xuân trôi qua, tuổi già chợt đến. Vừa thấy đó rồi không, đến đến đi đi quẩn quanh chỉ một đời phù du. Kẻ giàu, người khó đều cùng chung một chuyến tàu. Kết thúc của những ngày đầu xuân là tất niên, vậy sao không ưu tư nỗi buồn thân phận!

Nhưng có một mùa xuân không phải của đất trời khi thấy một cành mai nở giữa mùa băng tuyết, tuy bất chợt mà thành thiên thu. Đây là chỗ mà bao năm qua Hoà thượng Ân sư với tâm lão bà đã đinh ninh dặn dò, nhắc nhở hàng học chúng, những mong có ngày mỗi Thiền sinh chúng tôi nắm lấy chìa khóa vàng mở kho bất tử, ung dung tận hưởng. Sau những ngày tháng lang thang đầu đường xó chợ ắt sẽ cười vang trong giây phút hạnh ngộ này và chấm dứt một đời khốn khổ.

Xuân Phụng Hoàng được góp nhặt từ những lời dạy thấu tủy của Hoà thượng Ân sư trong dịp lễ Tất niên và chúc Tết hơn mười năm qua tại Thiền viện Trúc Lâm. Mong rằng chúng ta tự mở sáng mắt, thấy được mặt trăng thật rờ rỡ, hiện hữu giữa tầng không, để không phụ lòng kỳ vọng của Người.

Dù đã cố gắng hết sức, chúng tôi cũng không sao tránh khỏi nhiều sơ sót. Kính mong những bậc cao minh phủ chính cho.

Cuối thu Giáp Thân 2004

Thiền sinh Trúc Lâm (Ni viện)

Mục Lục