Thiền Tông Việt Nam
Hương Của Người Đã Chết - Chân Hiền Tâm
3. Tự Tử

Chuyện tôi kể dưới đây xảy ra tại bịnh viện Sài Gòn. Đó là vào khoảng năm 1996…

Ngày ấy, cô em út nhà tôi còn đi bán ở một cửa hàng gần bịnh viện Sài Gòn. Con bé tiêu chảy nên đưa thẳng vào đó cho gần. Bên cạnh giường nó là giường của một phụ nữ còn rất trẻ, chồng là người Đài Loan. Tôi không trực tiếp chứng kiến cảnh cô ta bị ma nhập ra sao, cũng không gặp được cô ta. Nhưng em gái tôi thì chứng kiến được toàn bộ câu chuyện.

Cô gái bị người đàn bà vừa chết tại đó nhập vào hành xác. Lúc thì lấy tấm drap quấn ngang cổ xiết chặt, lúc thì đánh vào mình la hét. Chỉ có vài lúc cô ta chịu nằm yên. Là khi người Đài Loan, ông xã tôi, tên bạn trai của con bé và cô em kế tôi đến thăm bịnh. Ngoài ra tất cả đàn ông đều bị la hét và đuổi khỏi phòng.

Theo đối đáp của hai bên thì hình như người đàn bà chết rồi không xa lạ gì với gia đình cô gái. Cũng không phải lần đầu họ vào đây. Đem được về nhà vài ngày, cô ta lại quăng chuông quăng mõ, nhào ra đường cho xe đụng để vào nằm đúng cái giường ấy. Bốn người đàn ông lực lưỡng không giữ nỗi cô ta. Giữa họ có một mối liên hệ gì đó không theo chiều thuận và có liên quan đến đàn ông. Để giải tỏa nỗi thống khổ của mình, người đàn bà đã tự tử. Tự tử ra sao mình không biết, chỉ nghe cô ta đấm vào ngực rồi nói với bà mẹ “Cái nóng bức đau đớn hiện tại tôi đang chịu đây, bà có giải quyết được cho tôi không mà bà muốn tôi buông tha con bà”. Bà mẹ chỉ còn biết khóc, giải trình và tiếp tục năn nỉ. Nghe đâu, bà gõ mõ tụng kinh gì, cũng chẳng ăn thua.

Có lẽ, cô ta tưởng chết là hết. Có thể trôi xuôi mọi đau khổ mà mình đang gánh chịu. Nhưng chết chỉ như việc thay áo mà thôi. Hết thân này lại có thân khác. Cứ theo những việc thiện ác đã tạo trong đời mà đi. Lúc gần chết ấy lại rất quan trọng. Không thanh thản nhẹ nhàng thì không thể ra đi trong êm ái, không thể có được một thân thể tốt đẹp với một cảnh giới tốt đẹp. Luyến ái, đau khổ, sân hận là mầm móng của thân ngạ quỉ, súc sanh, địa ngục. Chắc cô gái đang chịu thân ngạ quỉ với những đớn đau do tự tử mà ra. Duyên lành ít quá nên khi khổ không gặp được Phật pháp để giải khổ. Giải quyết nỗi khổ của mình bằng cách trả thù thì khổ chồng thêm khổ. Chỉ có mở lòng buông bỏ và tha thứ thì mới mong thoát được nỗi nóng bức và đau đớn đó mà thôi.

Chuyện kết thúc ra sao tôi không rõ vì em tôi đã rời bịnh viện dù bịnh chưa hết. Sợ quá nó đòi về bằng được. Chiêu phép cuối cùng nó hay dùng để phù trợ cho bản thân đã bị người đàn bà phá mất “Mày đừng có niệm Phật. Tao không sợ đâu”. “Không biết vì sao tui niệm trong bụng mà mụ ta nghe được”. Con bé nhất quyết đòi về.

NIỆM PHẬT tụng kinh là để bình tâm. Tâm bình thì bất động được với mọi sợ hãi, lo âu v.v… chứ niệm Phật không phải để trừ ma trừ quỉ. Tâm tịnh thì cõi Phật tịnh. Tịnh được cái tâm thì những gì chung quanh cũng thành yên tịnh. Vì thế mình cứ ngỡ nó có tác dụng trừ tà. Song niệm Phật tụng kinh mà giữ trong tâm ý muốn trừ tà thì tâm ấy không còn tịnh. Không tịnh thì chuông mõ bay là lẽ tất nhiên. Bởi chuông mõ hay kinh kệ thì có giá trị gì khi đã lìa khỏi tâm? Chỉ là vật vô tri vô giác mà thôi.

Người đàn bà không hiểu, lại tưởng con bé có tâm niệm trừ tà nên mới hét toán lên như thế. Con bé được dạy niệm Phật mà chẳng hiểu được ý nghĩa của việc niệm Phật. Nghe nạt đâm hoảng, cũng không biết đường mà trả lời. “Mụ nói vậy rồi mày có niệm nữa không”. “Ai dám niệm nữa, nhỡ mụ tức mụ đánh như mấy người kia thì sao”. Ừ! Người ta đang sân hận, không đủ đạo lực để khuyên thì thôi, im lặng là thượng sách. Chuồn cũng phải.

Mục Lục